Ồ, tôi ước thế giới thuần chay. Thế Giới Hòa Bình và thế giới khai ngộ. Đó là tất cả những gì tôi muốn. Mỗi ngày tôi tiếp tục lặp lại điều đó với Thiên Đàng, để chắc chắn rằng Họ nghe tôi. Để giúp chúng ta. (Dạ, Sư Phụ.) Vì không có Thế Giới Thuần Chay thì sẽ không có Thế Giới Hòa Bình trường cửu. Thành ra tôi yêu cầu mọi người cầu nguyện và thiền định chỉ cho Thế Giới Thuần Chay. (Dạ.) Rồi Thế Giới Hòa Bình sẽ theo sau.
( Kính chào Sư Phụ! Xin chúc Sư Phụ Giáng Sinh vui vẻ! ) Cảm ơn quý vị. (Chúc Ngài Giáng Sinh vui vẻ!) Giáng Sinh vui vẻ. Chúc tất cả quý vị cũng vậy. ( Xin chúc Sư Phụ Giáng Sinh vui vẻ! ) Giáng Sinh vui vẻ. Chúc Mừng Năm Mới. ( Dạ cảm ơn Sư Phụ. ) Chao ơi. Tôi phải bật ghi hình lên. Sư Phụ của quý vị phải làm mọi việc một mình. Thành ra hơi căng thẳng. (Dạ, Sư Phụ.) Siêu nhân vẫn căng thẳng như thường. Siêu nhân không có nghĩa là không cảm thấy gì hết. Không phải như thế. Được rồi, nói tôi nghe.
( Dạ, thưa Sư Phụ. Trước tiên, chúng con xin cảm ơn Sư Phụ đã gửi cho chúng con bánh mince pie cũng như bánh ngọt. Rất ngon, thưa Sư Phụ. ) Quý vị nhận được rồi? ( Dạ rồi, cảm ơn Sư Phụ. Cảm ơn Sư Phụ. ) Tốt, tốt. Không có chi. Tôi cũng đã gửi đến các sư huynh, sư tỷ của quý vị. (Tuyệt quá.) Tôi nhờ một người gửi. (Dạ, Sư Phụ.) Chỉ có thể làm thế thôi, hiểu không? Đó là rất nhiều cho tôi rồi. (Dạ.) (Cảm ơn Sư Phụ.) Cho một người. (Cảm ơn Sư Phụ.) Quý vị có thích không? ( Dạ có, thưa Sư Phụ! Ngon lắm ạ! ) Tốt. Vậy tốt.
Tôi còn mặc y phục màu đỏ nữa đây. (Ồ!) Ừ, để cho hợp với mũ của quý vị. Hợp với Giáng Sinh. Chúng ta lẽ ra có thể vui vẻ hơn nếu toàn thế giới vui vẻ hơn, đúng không? (Dạ đúng, Sư Phụ.) Chúng ta ráng làm được gì thì làm. Quý vị ráng ăn mừng. Tôi không ăn mừng gì cả. Tôi chỉ có một mình. Quá bận làm việc. Bởi vì nếu tôi ăn mừng, thì không biết có thời gian cho ai khác không. Hiểu chứ? (Dạ hiểu, Sư Phụ.) Ngoài ra, tôi không thấy muốn [ăn mừng] bởi vì có quá nhiều đau khổ. (Dạ hiểu.) (Dạ, Sư Phụ.) Bởi vì mấy sư huynh quý vị nói với tôi rằng có một số câu hỏi trong hộp thư mà quý vị để câu hỏi vô đó? Trên blog hay gì đó? (Dạ, Sư Phụ.) Vậy thì bây giờ quý vị có thể hỏi tôi. Khi tôi đã mặc đẹp xong rồi… (Dạ, cảm ơn Sư Phụ.)
( Thưa Sư Phụ, xin cho chúng con biết Ngài sẽ đón Giáng Sinh thế nào? ) Tôi sẽ đón Giáng Sinh thế nào hả? Tôi dùng thời gian đó cho quý vị và cho thế giới và làm việc Truyền Hình Vô Thượng Sư, gấp rút và chuẩn bị cho buổi hội thảo này nọ. Tôi đón Giáng Sinh như vậy đó. Không có thời gian để làm bất cứ gì khác. Và tôi mừng là chúng ta thực hiện được, biết không? ( Dạ, Sư Phụ. ) Ngay cả chuẩn bị hội thảo trực tiếp cho người bên ngoài. Ý nói, cho các đồng tu chúng ta cũng như khán giả. ( Dạ, Sư Phụ. ) Bởi vì chúng tôi phải gọi một sư huynh biết kỹ thuật đến nơi nào đó để giúp từ xa. Tôi mừng là chúng ta thực hiện được, bởi vì không ai phải đến nơi ở của tôi hết và chúng ta vẫn có thể thực hiện. (Dạ, Sư Phụ.) Đó là một phép lạ. Tôi không bao giờ nghĩ sẽ xảy ra. Không bao giờ biết có chuyện như vậy. Chỉ mới gần đây, tôi suy nghĩ: “Ồ, mình có thể làm vậy mà không ai phải đến nơi ở của mình chăng?” Quý vị hiểu tôi nói gì chứ? (Dạ.) Bởi vì bình thường trước đây, luôn luôn có người phải đến để chuẩn bị máy quay và ánh sáng. Dĩ nhiên, như vầy không tốt bằng có sư huynh chuyên nghiệp của quý vị đến thiết lập ánh sáng này nọ. Làm cho tôi trông đẹp hơn và sáng hơn. Nhưng thôi kệ, không quan trọng. Tôi nghĩ đồng tu quý vị ở ngoài kia trên thế giới, họ chỉ cần thấy tôi là họ vui rồi. Và họ luôn nói với tôi rằng: “Ồ, trên máy vi tính, hình ảnh sẽ trông rất xấu, Sư Phụ, chúng ta không thể làm vậy”. Vì vậy, bao lâu rồi tôi không biết điều này có thể xảy ra. (Dạ, Sư Phụ.)
Nên bây giờ mừng là có thể làm được, tôi có thể nói trực tiếp với mọi người. (Dạ, Sư Phụ.) không cần ai phải đến chỗ tôi, đến nơi tôi ở và làm gì hết. Tôi thích thế này hơn, thích cách này nhiều lắm. Bởi vì dù làm gì, tôi vẫn có thể một mình và độc lập. (Dạ, Sư Phụ.) Mặc dù không phải là kỹ thuật cao, trông không đẹp như so với thực hiện chuyên nghiệp, nhưng quý vị vẫn có thể thấy tôi, trên truyền hình, đúng không? (Dạ.) (Rất tốt ạ.) (Và trông Ngài đẹp.) Thật hả? (Dạ, Sư Phụ. Rất đẹp.) (Ngài đẹp, trông Ngài rất đẹp.) (Thật vậy.) Đó là bánh ngọt (thuần chay) nói, đúng không? Đó là bánh ngọt (thuần chay), cà phê và bột ca cao nói. (Đúng vậy ạ, thưa Sư Phụ.) Tôi chỉ mới gửi quý vị một số bánh ngọt (thuần chay) mà bây giờ quý vị nói thật ngọt ngào. Năm Mới, có lẽ tôi sẽ gửi mấy thứ khác, nhé? (Ôi. Cảm ơn Sư Phụ.) (Xin cảm ơn Sư Phụ.) [Nhưng] đừng hy vọng quá nhé.
Tôi chỉ có thể làm thế cho Giáng Sinh thôi. Hiểu không? (Dạ, cảm ơn Sư Phụ.) Tôi không thể đi ra ngoài, biết chứ hả? Tôi vẫn đang bế quan. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Đôi khi tôi cứ di chuyển đến những chỗ khác nhau, nhưng tôi không thể trực tiếp ra ngoài, nói chuyện với mọi người. (Dạ, Sư Phụ.) Nhiều khi phải di chuyển khắp nơi, vì thế, rất mừng là tôi có thể nói chuyện trực tiếp. Không phải lúc nào cũng có thể. (Dạ, Sư Phụ.) Tùy vào chúng ta có mạng internet hoặc Wi-Fi không, hoặc bất cứ thứ gì cần thiết, và cần có sư huynh kỹ thuật cao nữa. (Dạ, Sư Phụ.) Cho dù anh ấy không đến chỗ của tôi, nhưng chúng ta phải được kết nối bằng cách nào đó để anh ấy có thể giúp gửi hình ảnh ra thế giới. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Cho nên tôi rất mừng là mình đã có thể thực hiện việc đó. Và còn mừng hơn nữa là có thêm thời gian với quý vị, chúng ta vui vẻ với nhau hơn.
Tốt. Ý nói là, quý vị chỉ có thế cho Giáng Sinh thôi. (Cảm ơn Sư Phụ.) Bánh ngọt (thuần chay). Ngon. (Dạ, Sư Phụ.) Quan trọng là tấm lòng, phải không? (Dạ đúng, Sư Phụ. Dạ.) (Chúng con thật sự biết ơn, cảm ơn Sư Phụ.) Bánh (thuần chay) ngon không? (Cũng ngon ạ, thưa Sư Phụ.) (Dạ ngon, thưa Sư Phụ.) Bánh mince pie, không ngọt quá chứ? (Dạ không, thưa Sư Phụ.) (Dạ không, rất vừa ăn.) Tôi còn gọi cho nhóm sư huynh, sư tỷ khác của quý vị và chúc tất cả họ Giáng Sinh vui vẻ, à, Giáng Sinh Vui Vẻ này kia, và tôi cũng gửi họ mấy thứ tương tự. (Tuyệt quá.) Dù sao đi nữa, rất khó khăn, tôi gọi họ và họ có lẽ đang bận ăn bánh (thuần chay) hoặc gì đó, không ai trả lời tôi. Tôi cứ gọi, không ai trả lời. Tôi gọi lại nữa, cuối cùng có người trả lời. Có lẽ bây giờ giữa lúc đang ăn họ có thể nghe được tôi. Và rồi tôi chỉ chúc họ Giáng Sinh Vui Vẻ và tôi nói với họ, tốt biết mấy nếu… tôi muốn tất cả chúng ta ở bên nhau. Quý vị hiểu tôi nói gì chứ? (Dạ hiểu, Sư Phụ.) Nhưng cái giá là như vậy đó, chúng ta không thể. Cái giá, giao ước. (Dạ.) Có lẽ chúng ta có thể thay đổi điều đó trong tương lai, còn tùy là quý vị đã tích lũy được bao nhiêu công đức và giá trị, không phải chỉ phần tôi thôi. Hiểu không? (Dạ hiểu, thưa Sư Phụ.) Biết đâu, nếu tiếp tục làm việc cho Truyền Hình Vô Thượng Sư thì quý vị sẽ có nhiều công đức hơn, nhiều giá trị hơn, và có lẽ mọi thứ sẽ thay đổi. Hiểu không? (Dạ hiểu, thưa Sư Phụ.) Quý vị sẽ trưởng thành hơn về tâm linh, và xứng đáng hơn trong mắt của Thiên Đàng, rồi có lẽ mọi thứ sẽ thay đổi. (Dạ, Sư Phụ.) Tôi dùng giá trị và công đức của tôi vào những thứ khác rồi, vì vậy quý vị chỉ phải lo liệu và kiếm nó cho chính mình. (Dạ, Sư Phụ.) Chúng ta có thể nói chuyện với nhau thế là tốt lắm rồi. Đúng không? (Dạ đúng, thưa Sư Phụ.) Ờ, tôi mừng.
Và, thật ra tôi đã tìm cách mua cho quý vị một số quà. Và rồi tôi hỏi họ: “Vậy thì, tôi mua gì đây? Tôi chưa bao giờ mua gì hết. Và lâu rồi không đi mua sắm, tôi quên, là nên mua quà gì cho mọi người, vào dịp Giáng Sinh, cho quý vị. Và có người nói, có lẽ như một thứ ấm… quý vị gọi cái này là gì? Khăn choàng? (Khăn choàng, dạ.) (Khăn quàng cổ.) Khăn quàng cổ cho mùa đông và rồi mũ này kia. Tôi nói: “Được, vậy thì chúng ta có thể mua quà đó”. Và rồi người khác nói: “Không, không, tất cả họ đều có rồi, Sư Phụ. Họ tự đặt mua mọi thứ rồi”. Và tôi nói: “Vậy thì, sô-cô-la thì sao? Mỗi người một hộp”. Họ nói: “Chúng con không có mấy hộp đó. Và hiện tại chúng con đang thiếu bởi vì họ bán hết rồi. Và hơn nữa, họ đã tự đặt hàng cho họ rồi”. Ý tôi nói quý vị. Họ muốn nói quý vị đã tự mua cho chính mình rồi, sô-cô-la. Nên tôi hỏi: “Tôi có thể mua gì cho họ đây?” Họ nói: “Ồ, không sao đâu, Sư Phụ, họ có tất cả mọi thứ họ cần rồi”. Có đúng không, hả? (Dạ đúng, thưa Sư Phụ.) Cho nên tôi chỉ có thể gửi quý vị bánh mince pie cho Giáng Sinh, và bánh sô-cô-la và bánh trái cây và tương tự. Tất cả ngon chứ? (Dạ ngon, thưa Sư Phụ.) (Rất ngon, ngon lắm ạ.) Và quý vị vui khi nhận, vui khi có bánh chứ hả? ( Dạ rất vui ạ. ) (Dạ, Sư Phụ.) (Cảm ơn Sư Phụ.)
Đủ tốt, phải không? Chúng ta vẫn còn tốt hơn nhiều so với hàng triệu người. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Nhiều người thậm chí không có nhà, thậm chí không có mái che trên đầu và không có gì hết. Nhiều người đang đói, biết không? Thành ra tôi không muốn ăn mừng Giáng Sinh. Và quý vị hỏi tôi đón Giáng Sinh thế nào, tôi không đón Giáng Sinh. Bình thường, nếu ở bên mọi người, như với đệ tử, bình thường chúng ta có bế quan thì dĩ nhiên tôi dùng thời gian đó với tất cả quý vị. Còn không, tôi chỉ có một mình. Không bao giờ ăn mừng Giáng Sinh hay sinh nhật của tôi, không gì hết. Bởi vì tôi không thể quên con người và động vật đau khổ thế nào trên thế gian này. Hiểu ý tôi không?
Không một phút, không một giây nào, mà tôi có thể quên. Nếu tôi ở giữa mọi người và họ đang vui vẻ và kỳ vọng là tôi ăn mừng với họ, hân hoan với họ, thì tôi sẽ tạm quên đi điều kia, rồi có thể ăn mừng. Hiểu không? Nhưng nếu ở một mình, tôi không có tâm trạng nào để ăn mừng bất cứ điều gì. Thật vậy. Chỉ tự chăm sóc bản thân cho đàng hoàng để tôi vẫn mạnh khỏe mà làm việc. Thế thôi. Tôi không có tâm trạng để ăn mừng. Vậy bây giờ quý vị cứ chờ một tuần nữa nha. Xem quý vị sẽ có gì. Nhé? (Dạ cảm ơn Sư Phụ.) Một số đồ tượng trưng. Được chứ? ( Dạ cảm ơn Sư Phụ. Cảm ơn Sư Phụ. ) Không có chi. Còn câu hỏi nào khác không?
( Dạ còn. Thưa Sư Phụ, năm 2020 sắp khép lại, Sư Phụ có nguyện ước gì cho năm mới ạ? ) Cho ai? Cho chính quý vị hả? ( Dạ cho thế giới. ) Cho thế giới? Ồ, tôi ước thế giới thuần chay. Thế Giới Hòa Bình và thế giới khai ngộ. Đó là tất cả những gì tôi muốn. Mỗi ngày tôi tiếp tục lặp lại điều đó với Thiên Đàng, để chắc chắn rằng Họ nghe tôi. Để giúp chúng ta. (Dạ, Sư Phụ.) Vì không có Thế Giới Thuần Chay thì sẽ không có Thế Giới Hòa Bình trường cửu. Thành ra tôi yêu cầu mọi người cầu nguyện và thiền định chỉ cho Thế Giới Thuần Chay. (Dạ.) Rồi Thế Giới Hòa Bình sẽ theo sau. Thế Giới càng Thuần Chay bao nhiêu thì Thế Giới sẽ càng Hòa Bình bấy nhiêu. (Dạ, Sư Phụ.) Nhưng hòa bình nên được lâu bền hơn. (Dạ, Sư Phụ.) Giờ thì tốt hơn nhiều rồi, nhưng vẫn không lý tưởng như tôi muốn. Bây giờ nhiều người ăn thuần chay hơn. Họ có nhiều thời gian hơn trong đại dịch COVID-19. Họ sẽ ngồi cùng nhau hoặc họ ngồi một mình, với gia đình, người thân, hoặc một mình và với một, hai người, rồi họ có nhiều thời gian hơn để suy ngẫm. Và chúng ta thấy xu hướng thuần chay bây giờ đang trở nên phổ biến hơn. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Tôi mong xu hướng này sẽ ảnh hưởng toàn thế giới, và rồi không bao lâu, không còn động vật đau khổ trên Địa Cầu chúng ta, hoặc không còn những người đau khổ vì chiến tranh và nạn đói, v.v. (Dạ, Sư Phụ.)
Tôi khuyên mọi nhà lãnh đạo tiết kiệm tất cả tiền không cần thiết để đổ vào chiến tranh, và đổ vào những thứ khác, đó là những chi tiêu vô bổ, hãy giữ lại tiền đó và đưa cho người nghèo. Cho họ thứ gì đó để bắt đầu cuộc sống với việc kinh doanh, với giáo dục hoặc với nông nghiệp, thay đổi cuộc sống của họ từ kinh doanh thịt sang kinh doanh thuần chay hữu cơ. (Dạ phải, thưa Sư Phụ.) Rất dễ dàng. Và sau đó họ sẽ tự chăm sóc bản thân. Và càng có nhiều người ăn thuần chay, các nhà lãnh đạo chính phủ càng ít phải lo lắng, vì họ sẽ không quá bạo lực nếu họ có đầy đủ công ăn việc làm, để kiếm tiền, để chăm sóc bản thân; họ sẽ không bao giờ gây bất kỳ rắc rối nào cho chính phủ. Thì sẽ có đau khổ ít hơn, rồi sau đó cũng ít bệnh tật và ít tội phạm hơn trên thế giới. (Dạ, Sư Phụ.) Rồi sẽ tốt cho mọi người. (Dạ, Sư Phụ.)
Đó là điều tôi ước: Thế Giới Thuần Chay, Thế giới Hòa Bình, nhân danh Thượng Đế. Nhân danh lòng nhân từ của Thượng Đế, cầu mong điều đó sớm thành [hiện thực]. Amen. (Amen.) Đó là câu trả lời cho quý vị. (Dạ, cảm ơn Sư Phụ.) Tôi ước điều quý vị ước. Đúng không? (Dạ, Sư Phụ.) Cũng giống như điều quý vị ước. (Dạ, Sư Phụ.) (Dạ.)